Trang chủ
-
Nắm Bắt Sinh Mệnh Hữu Hạn, Khai Sáng Tuệ Mệnh Vô Hạn ( Tế Công Hoạt Phật từ huấn )
Hãy nắm bắt sinh mệnh hữu hạn Để khai sáng tuệ mệnh vô hạn Đạo phải tu mới khả thành đạo Đạo phải hành mới hiển đức hạnh. -
Trân Trọng Căn Cơ Duyên Phận Tu Bàn Đạo
Kiếp này cầu đạo do tiền kiếp Tối thiểu là ba kiếp có tu Dự được pháp hội : tu năm kiếp Sống tại Phật đường : bảy kiếp tu. -
Tu duyên
Mỗi một mối duyên lành gặp gỡ Đều do tu duyên bao kiếp đời Tích lũy từng quan tâm hoài niệm Mới đổi đôi lần gặp gỡ thôi. -
Công phu phản tỉnh mỗi ngày
Lúc ăn cơm, ta phản tỉnh “ tâm mình có đói ? ngày ba bữa đã “ pháp thực ” rồi chưa ? Khi uống nước, ta phản tỉnh : " liệu mình đã biết tri ân cảm ân tưởng nhớ đến cội nguồn ? " Lúc cắn nhai miếng thịt, ta phản tỉnh “ liệu mình có vui vẻ, cam tâm tình nguyện dâng thịt mình cho kẻ khác ăn một cách chẳng hề khởi chút tâm đau khổ sân oán ? ” -
Cảm ơn
Cảm ơn là cái tâm đẹp nhất bao hàm mọi đức hạnh trong đó Cảm ân là căn bản của làm người, là nền tảng của hiếu hạnh. Do bởi thường tồn tâm cảm ân Tổ Tiên, ông bà, cha mẹ nên nỗ lực thực hành đạo hiếu. -
Tâm Bệnh
Tâm bệnh lũy kiếp đến nay chính là gốc rễ của tất cả các loại "bệnh nghiệp", chính là cái gọi là " cảnh tuỳ tâm ứng hiện ". Vậy nên để điều trị tất cả các bệnh nghiệp, phải trị từ tận gốc rễ chính là " tâm bệnh ". -
Trường Năng Lượng Từ Sự Cộng Hưởng Tâm Niệm Của Các Đạo Thân Trong Cùng Một Phật Đường Có Sức Ảnh Hưởng Lớn Đến Sự Phát Triển Đạo Vụ Và Sự Tồn Vong Của Phật Đường Ấy.
Nếu trường năng lượng phát ra từ sự cộng hưởng chánh tâm niệm, niệm tích cực, của các đạo thân là mạnh mẽ, thì đạo vụ sẽ hồng triển rực rỡ tươi sáng. Nếu trường năng lượng phát ra từ sự cộng hưởng tâm niệm sai lệch, niệm tiêu cực của các đạo thân là mạnh mẽ, thì đạo vụ sẽ khó hồng triển, Phật đường cũng sớm tan rã. -
Trên Bàn Tiệc Thịt Rượu
Trên bàn tiệc thịt rượu Oan gia cùng hội tụ Kẻ vay trả “ nợ cũ ”. Chủ nợ ăn “ nợ trừ ”. -
Mù Sờ Voi
Thế gian mấy ai ngộ, Đại đạo là con đường, Giáo lí - pháp phương tiện, Thiếu một sao giải thoát ? -
Ngắm cảnh ngộ Đạo
Trên núi không bóng, một thái dương, Che lấp bởi sương mây vô thường, Mặt trời luân chuyển lặn rồi mọc, Lúc chìm biển khổ, lúc thiên đường.