Chân Tướng Đời Người Và Sự Thật Đằng Sau Nghĩa Địa
Nghĩa địa tang thương bao di mộ
Không ít hình tuổi trẻ xuân xanh
Bao mộng đẹp, hoài bão ấp ủ
Theo vô thường vùi nơi đất lạnh.
Sinh mệnh mong manh, đời ngắn tạm
Như sương mai, bọt nước tan nhanh
Dã tràng nhọc xây “lâu đài cát”
Sóng vô thường lại phá tan tành.
Cá vì mồi, cắn câu mà chết
Người vì tiền, tình nhọc sức tâm
Vì “ lưới tình ”, “ bẫy tiền ” hoại mạng
Cam tâm tình nguyện trong mê lầm.
Nước mắt chúng sinh hơn bốn bể
Hợp từ “ lệ mắt ” lẫn “ lệ lòng ”
Có người vì lệ thức tỉnh mộng
Người vẫn say, bởi quen “ lệ lòng ”!
Biển cả mênh mông có ngày cạn
Nước mắt chúng sinh chẳng cạn, ngừng
Chỉ bởi chấp trước nên phiền não
Luân hồi muôn kiếp lệ tử sinh.
Thế gian có pháp “khổ”, “vô thường”
“Không” lại về “không”, lắm bi thương
Bát đại khổ, cùng muôn kiếp nạn
Thức tỉnh người mộng đẹp vấn vương.
Sớm muộn gì rồi cũng tỉnh ngộ
Chúng sinh nhờ “ khổ ”, “ không ”, “ vô thường ”
Là pháp vì chúng sinh bày lập
Thức tỉnh Chúng tìm giải thoát đường.
Nên người hà tất mãi vấn vương ?
Chấp mê mộng đẹp cõi vô thường
Duyên sanh duyên diệt đời ngắn tạm
Sao chẳng sớm về “ cõi hằng thường ” !
Trí nhân sớm cầu đạo, tu bàn
Chấm dứt đời mộng ảo lang thang
Chuyển lệ bi thương thành cực lạc
Dụng “ ngắn tạm ” sáng tạo “ hằng thường ”.
Trí nhân chẳng đợi chờ “ roi vọt ”
Từ các pháp “ khổ ”, “ không ”, “ vô thường ”
Đương yên nghĩ nguy tu giải thoát
Nguyện sanh tịnh độ, về “ hằng thường ”.
Nghĩa địa tang thương bao bia mộ
Kẻ khóc bi thương, người vui thầm
Giá trị sinh mệnh là khắc ấy
Thăng giáng tùy theo chúng sinh lòng.
Nghĩa địa tang thương bao bia mộ
Kẻ khóc bi thương, người vui thầm
Giá trị sinh mệnh là khắc ấy
Thăng giáng tùy theo tội, đức công.
Nghĩa địa tang thương bao bia mộ
Bao hình tướng chạm trổ khắc danh
Ai thác mà còn hoài như sống
Lưu danh, hình bóng nơi Chúng lòng ?
Danh lợi, quyền vị, chức cao trọng
Vinh hoa phú quý, ái dục tình …
Chẳng thứ gì khả mang theo mộ
Duy ngoài công đức, nghiệp tùy thân.
Chân tướng của đời người !
Bôn ba đêm ngày bận,
Làm khách mộng hồng trần,
Quay đầu chục năm ngắn,
Tỉnh mộng, tim đã ngừng.
Mộng vốn dĩ chẳng thật
Tâm mê, mộng chẳng ngưng
Huyễn hoá bao đời kiếp
Sanh diệt biết bao lần.
Đời người sai phương hướng,
Tâm mê lầm lạc đường,
Nếm khổ qua ngày tháng,
Vô minh thật đáng thương !
Ta bị ta dối gạt !
Bởi tâm ta vọng tưởng
Chẳng tỏ chơn và vọng
Nên luân hồi sáu đường !
Chỉ khi tâm tìm thấy
Chơn chủ, tỏ phương hướng
Đường về gốc chơn thật
Mới tỉnh “ mộng tha hương “!
Số lượt xem : 788