Công phu phản tỉnh mỗi ngày
Lúc ăn cơm, ta phản tỉnh “ tâm mình có đói ? ngày ba bữa đã “ pháp thực ” rồi chưa ? Khi uống nước, ta phản tỉnh : " liệu mình đã biết tri ân cảm ân tưởng nhớ đến cội nguồn ? "
Lúc cắn nhai miếng thịt, ta phản tỉnh “ liệu mình có vui vẻ, cam tâm tình nguyện dâng thịt mình cho kẻ khác ăn một cách chẳng hề khởi chút tâm đau khổ sân oán ? ”
Khi mặc trang phục đẹp, ta phản tỉnh “ tâm mình đã được trang nghiêm xinh đẹp bởi chánh niệm rồi chưa ? hành vi, lời nói liệu đã toát lên vẻ đẹp của đức hạnh, hiển đạo trên thân chưa ? Lúc tắm gội, ta phản tỉnh " liệu mình đã gột rửa những cấu uế bụi phiền não nơi tâm ? "
Lúc soi gương, ta phản tỉnh “ liệu mình đã soi thật rõ thật kĩ những khuyết điểm của tự thân tâm ? ”
Khi soi ngắm diện mục xinh đẹp của tự thân, ta phản tỉnh “ liệu đó có phải là bổn lai chơn diện mục ? hay chỉ là sắc hoa sớm nở tối tàn, vô thường theo năm tháng thời gian ? liệu dung nhan của người trong gương ấy là giả hay thật ? ”
Lúc đi đứng, ta phản tỉnh “ liệu mình đã hành ngay chánh ? đã bước trên con đường đạo thật sự ? đã đi ra khỏi “ căn nhà phiền não ? ”, đã định hướng tới đích an vui giải thoát ? ”
Khi nằm chợp mắt, ta phản tỉnh “ liệu mình sẽ còn mở mắt được ngày mai ? ”
Khi ngồi, ta phản tỉnh “ liệu chân nhân mình đã trang nghiêm tĩnh tọa ? ” .
Khi làm việc, ta phản tỉnh “ liệu mình đã nhất tâm tập trung chuyên chú, dốc tận tâm sức, tận hết chức trách đối với công việc chưa ? ”.
Khi kết giao với bạn bè, ta phản tỉnh : " liệu những người bạn ấy sẽ là những người dẫn dắt, là trợ lực hướng ta đến con đường quang minh chánh đạo tươi sáng hay sẽ là những người đưa mình đi tới con đường sa đoạ, bế tắc, ngõ cụt, sự tăm tối ? ". Liệu mình đã sáng suốt trong việc chọn bạn ? Liệu ta đã giữ tốt sự tín nghĩa đối với bằng hữu của mình ? "
Khi quét nhà, lau chùi, ta phản tỉnh “ liệu mình đã quét sạch những rác bẩn, lau chùi sạch sẽ những bụi phiền não nơi tâm ? ”
Khi nghỉ ngơi, ta phản tỉnh “ tâm mình liệu đã an định tịnh ? ”.
Khi bệnh, ta phản tỉnh “ Gốc bệnh đều từ tâm, tâm ấy đã bệnh gì mà dẫn đến quả bệnh ấy ? ”
Khi chữa bệnh, ta phản tỉnh “ liệu mình đã tìm ra “thuốc pháp” thích hợp cho tâm bệnh ( là nhân ) dẫn đến quả bệnh tương ứng ? ”
Khi hành xử đối người đãi vật, ta phản tỉnh “ liệu mình đã đặt mình đứng trên lập trường vị trí hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ ? ”
Lúc nhìn ngắm người đẹp, ta phản tỉnh : “ liệu mình đã nhìn thấu tỏ bản chất thật sự phía sau túi da ấy ? ”
Lúc nhìn thấy người xấu xí, khuyết tật ta phản tỉnh : “ liệu tâm mình có xấu tệ, nhiều thiếu sót hơn nhan sắc thân tướng ấy ?
Lúc nhìn thấy sự thành công vẻ vang rực rỡ của người khác, ta phản tỉnh : “ liệu mình đã tinh tấn nỗ lực tận hết mọi tâm sức như họ ? ”
Lúc nhìn thấy sự thất bại thê thảm hay nỗi đau khổ của người khác, ta phản tỉnh : “ liệu đó có phải là bài học cảnh tỉnh, kinh nghiệm quý báu rút ra cho bản thân ? ”
Lúc đau khổ buồn phiền, ta phản tỉnh “ liệu mình đã dụng tâm chuyển cảnh? ”
Lúc đang yên lành, ta phản tỉnh “ liệu mình đã “ đương an nghĩ nguy? ”
Lúc được người khác tôn kính hoặc yêu thương quan tâm, ta phản tỉnh “ liệu sự tu dưỡng đức hạnh của mình có đáng được như thế ? ”
Lúc bố thí, ta phản tỉnh “ liệu mình đã xả bỏ phiền não tâm tham tiếc ? ”
Lúc nhẫn nhịn, ta phản tỉnh “ liệu mình đã xả bỏ tâm sân oán ? ”
Lúc yêu thương, ta phản tỉnh “ liệu mình đã xả bỏ tâm mê si ? ”
Lúc nghe pháp, ta phản tỉnh “ liệu mình đã phá mê khai ngộ, đã hành y theo pháp ? đã tu sửa bỏ những thói hư tật xấu được bao nhiêu ? hay chỉ là như đàn gảy tai trâu, gió thoảng qua tai, hay như khúc nhạc du dương chỉ để thưởng thức trong chốc lát ? ”
Lúc phê bình, thị phi, ác khẩu phỉ báng người khác, ta phản tỉnh “ liệu tâm tánh mình, đức hạnh mình, lời lẽ mình, việc làm mình có hoàn mĩ vô khuyết ? liệu những lời ấy nói ra có khiến mình trở nên tốt đẹp, trí đức hơn họ ? sẽ khiến mình trở nên tốt đẹp hơn hay tồi tệ hơn họ trong con mắt nhìn nhận của người khác ? ”
Lúc … lúc … lúc … ta phản tỉnh …
Công phu phản tỉnh mỗi ngày
Hồi quang phản chiếu rọi soi tâm mình
Mỗi ngày thăng tiến tâm linh
Bài tập mọi lúc mọi thời trải qua
Tu hành đơn giản chỉ là
Tâm thường phản tỉnh sửa ngay sai lầm
Tâm định trước mọi biến động
Dụng tâm chuyển cảnh, xả buông tâm phiền
Đâu cần hướng ngoại cầu huyền
Bụi phiền đã sạch, huyền ngay tâm mình.
Thường phản tỉnh, tỉnh mộng trần
Thức trong “ cõi mộng ” nhờ do công này.
Công phu càng hạ sâu dày
Thì càng viên mãn đạo nơi thân mình.
Số lượt xem : 1739