Đời người
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
Chào đời cất tiếng khóc tỏ lòng
“Khổ, không, vô thường đời” báo hiệu
Nào thấy ai cười khi lọt lòng.
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
Ứng nghiệp, ứng nguyện đến cõi trần
Mỗi người mỗi vai diễn đời tạm
Ai còn nhớ “ chơn diện ” tự thân ?
Đến tay trắng, rời đi tay trắng
Bao chuyến luân hồi, bấy phen mộng
Vô minh tâm chẳng tỏ chơn vọng
Chấp tướng nên say đắm mộng trần.
Điên điên đảo đảo đời say mộng
Thật thật giả giả tâm mê lầm
Mò trăng dưới nước cho là thật
Bỏ mạng nơi biển khổ nghiệp dòng.
Dã tràng mãi xây “lâu đài cát”
Để “sóng vô thường” cuốn theo dòng
Mãi tận bây giờ công vẫn vậy
Được rồi lại mất trôi theo sóng.
Bận trong luân hồi, thân tất bật
Phan duyên trần cảnh, tâm lăng xăng
Cả đời tâm vì thân luôn bận
Để thân tạo nghiệp, thân hại tâm.
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
Chẳng tỏ chơn nghĩa, sống sai lầm
Mãi lo thân sướng, làm tâm khổ
“ Giả ” hoại, “ thật ” còn khổ muôn năm.
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
Nhân gian là “ lò luyện ” tu hành
Kẻ mê cho là “ nơi hưởng thụ ”
Nên mãi sanh tử luân hồi vòng.
Trí nhân nhờ lửa luyện “vàng ròng”
Tinh luyện, điêu khắc đúc “kim thân”
Trải bao gian khổ nên “ tượng Phật ”
Hưởng cực lạc, bất hoại kim thân.
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
“Không” đến, “không” đi, giấc mộng trần
Duy chỉ khi tu về Tánh Phật
Không đến không đi, tỉnh mộng trần.
Đời người ngắn tạm mấy mươi năm
Ai cười, ai khóc lúc mạng xong ?
Ai tỉnh, ai say luân hồi mộng ?
Thảy đều định bởi một chữ Tâm.
Số lượt xem : 1960