Tánh mệnh
Tánh là gốc của mệnh
Là bổn tánh Tiên Thiên
Phật tánh không sanh diệt
Từ Vô Cực Lí Thiên.
Tánh ngộ, mệnh trong sáng
Tiền đồ rộng quang minh
Tâm an vui thanh tịnh
Phước đức lớn vô cùng.
Tánh mê, mệnh đen tối
Tiền đồ ảm đạm đời
Tâm thường trong phiền não
Phước đức sớm cạn vơi.
Tánh kia tức là Đạo
Là gốc của muôn loài
Người đời chẳng tỏ ngộ
Vận mệnh khó đổi dời.
Như mỗi cây mỗi gốc
Gốc thối, cây tiêu đời
Chẳng biết chăm bón cội
Cây bệnh chết sớm thời.
Vô minh như đêm tối
Tai nạn dễ sinh thời
Không học, chẳng tham ngộ
Mệnh trong vô minh thời.
Ngoài tâm tìm cầu Phật
Bói mệnh, muốn đổi dời
Chỉ như chăm cành lá
Gốc hoại, cây vẫn toi.
Người đời học tri thức
Muốn cải mệnh an vui
Lại không màng học Đạo,
Như chăm cành lá thôi.
Đạo đời tuy gắn bó
Nhưng đạo ngược với đời
Như gốc ngược cành ngọn
Điên đảo người chăm đời.
Đời vô thường, gây khổ
Mất tự chủ tạo tội
Đạo hằng thường, an lạc
Tự chủ, không tạo tội.
Người đời trọng thân xác
Quên lãng Đạo tu thân
Để “Ngã” và dục vọng
Tung hoành hoại tánh linh.
Trí nhân chăm đời đạo
Nên phàm Thánh song tu
Sống đời mà có đạo
Cứu đời, cứu chúng sinh.
Kẻ dại chăm đời suốt
Bỏ Thánh, nặng phàm tình :
Sống đời không có đạo
Tánh mê, khó trở mình.
Người muốn đổi vận mệnh
Hạ công từ Tánh mình
Tánh sáng trong tỏ ngộ
Mệnh chuyển hướng tốt dần.
Trị bệnh phải tận gốc
Cứu mệnh từ tánh linh
Không trị từ tận ổ :
Duyên đủ, bệnh lại sinh.
Nhổ cỏ chẳng tận gốc
Gió xuân thổi lại mọc
Muốn trở mình đổi mệnh
Đổi từ nơi Tánh mình.
Số lượt xem : 998